Rồi một ngày, như một duyên lành muộn màng, người quen đưa cô đến Trung tâm Đại Bi. Không lời hứa hẹn. Chỉ là một lối rẽ nhỏ, đủ để một người tuyệt vọng đặt chân vào.
Cô bắt đầu hành trình mới bằng phương pháp cân bằng cơ thể tự nhiên kết hợp đông y và tây y.. Không cầu mong kỳ tích. Không tính toán thời gian. Bà chỉ lặng lẽ theo đuổi điều duy nhất còn sót lại: lòng kiên nhẫn và niềm tin sống mãnh liệt
Thời gian đầu, cơ thể vẫn nặng nề như cũ. Nhưng rồi, chậm rãi như cách mùa đông rút lui nhường chỗ cho những chồi non đầu xuân, Cô bắt đầu cử động dễ hơn. Đôi chân mềm yếu có thể tự bước ra hiên nhà. Lồng ngực không còn tức nghẹn sau mỗi lần thở. Màu da bớt xám, giấc ngủ không còn chập chờn. Bữa cơm trở lại với vị ngon, dù đơn giản đến mấy. Thứ thay đổi nhiều nhất không phải cơ thể, mà là đôi mắt: ánh nhìn sáng hơn, thản nhiên hơn, như vừa bước qua giông bão mà vẫn còn giữ nguyên được một nhành hoa nhỏ.
Giờ đây, cô Hà đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng không còn là bệnh nhân vật vờ giữa những giường bệnh. cô là một người sống – sống đúng nghĩa, sống với hy vọng vững vàng hơn cả thuốc men. Không còn tìm kiếm điều kỳ diệu ở đâu xa. Bởi điều kỳ diệu lớn nhất, chính là bà đã không gục ngã.
Giữa những con người vội vã ngoài kia, có một người phụ nữ đang đi rất chậm, rất khẽ, nhưng mỗi bước chân của bà là minh chứng rõ ràng rằng:
Khi lòng tin chưa tắt, thì con đường sống vẫn còn.